Hôm nay Tú coi một YouTube video của Datio, trong đó bạn ấy giả lập lại kì thi IELTS Speaking với một học trò của mình. Nói chung Tú khá thích bạn này, khiêm tốn, hiểu biết về lĩnh vực của mình, và mang lại cảm giác dễ chịu cho người nghe. Nên lâu lâu Tú lại mở coi chơi (chứ không có ý định thi IELTS đâu).

Trong phần 1 của "bài thi Speaking" đó, bạn này đặt câu hỏi cho "thí sinh":

Do you often look at the sky? 

.... tự nhiên làm Tú chậm lại một nhịp với những thứ mình đang làm, nhìn lên bầu trời, và chợt nhận ra mình đang mỉm cười.

Đọc tiếp

Nếu biết Tú ở ngoài đời, (bên cạnh sự dễ thương :">) chắc bạn sẽ ấn tượng với Tú ở chỗ Tú... siêu dễ quên. Như kiểu ký ức của Tú không phải là một đoạn phim HD dài, mà là những bức gif (ảnh động) rời rạc, đôi khi chỉ là những vệt màu và một cảm giác thoáng qua về một điều gì trong quá khứ, thường được gợi nhắc bởi vài điều kích thích giác quan ở hiện tại.

Khi nhận ra điều đó, có nhiều lúc Tú thấy sợ.

Đọc tiếp

Một câu chuyện nhỏ nhỏ ngắn ngắn về Nó, Anh và Chị. 

Cảm hứng thật ra đến từ việc có nhiều lúc mình dành thời gian rất nhiều bên một người, rất vui vẻ bên một người, đến cuối cùng thì vẫn nhận ra người-hợp-với-họ không phải là mình.

Vậy nên mới bảo đôi khi thời gian bên nhau không phải là quan trọng, làm gì cùng nhau cũng không hẳn quan trọng. Quan trọng nhất là lý do bên nhau thôi. 

Tâm sự thế thế, chứ câu chuyện là tưởng tượng. Mời bạn đọc.

Đọc tiếp