Hôm nay Tú coi một YouTube video của Datio, trong đó bạn ấy giả lập lại kì thi IELTS Speaking với một học trò của mình. Nói chung Tú khá thích bạn này, khiêm tốn, hiểu biết về lĩnh vực của mình, và mang lại cảm giác dễ chịu cho người nghe. Nên lâu lâu Tú lại mở coi chơi (chứ không có ý định thi IELTS đâu).
Trong phần 1 của "bài thi Speaking" đó, bạn này đặt câu hỏi cho "thí sinh":
Do you often look at the sky?
.... tự nhiên làm Tú chậm lại một nhịp với những thứ mình đang làm, nhìn lên bầu trời, và chợt nhận ra mình đang mỉm cười.
More...
Có lẽ do cuộc sống bận rộn, hay cũng do thói quen, người ta hay nhìn xuống hơn là ngẩng lên. Nhìn màn hình điện thoại, nhìn TV, nhìn laptop, trước mặt bản thân đa phần là một cái màn hình.
Hơn nữa cuộc sống lại thường bao bọc trong những cái hộp: cái nhà, cái xe, cái văn phòng, cái quán cà phê,...
Cứ chuyển từ cái màn hình này qua cái hộp nọ, lâu lâu quên mất thế giới rộng lớn hơn thế nhiều.
Đợt rồi Tú có một trải nghiệm tuyệt vời khi đi phiên dịch tại Malaga (một thành phố biển nhỏ ở Tây Ban Nha). Bên cạnh việc đây là lần đầu phiên dịch tại "trời Tây" (trước đây "địa bàn hoạt động" chỉ mới có ở Đông Nam Á:))), thì bầu trời và biển (và gặp chị hai) có lẽ là ký ức đẹp nhất của chuyến đi.
Nhìn lên trời, hay đơn giản là kết nối bản thân hơn với tự nhiên, là một trong những cách làm mình bình tâm và hạnh phúc. Khi tâm trí rối bời, tinh thần chán chường, nhìn lên bầu trời rộng lớn, hay biển rì rào, chợt nhận ra bản thân nhỏ bé giữa thiên nhiên lắm.
Trái Đất béo thế còn lăn được, chả lẽ bản thân mình không tiến được về phía trước?
Bầu trời rộng đến thế, phiền muộn của mình cũng có thể gửi gió mang đi?
Con người hữu hạn lắm giữa tự nhiên, "cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ" ?
Cám ơn tự nhiên. Cám ơn bầu trời